Nghèo đói là sự khan hiếm hoặc tình trạng của một người thiếu một lượng tài sản hoặc tiền bạc nhất định.
Nghèo đói tuyệt đối hoặc nghèo đói đề cập đến sự thiếu hụt các nhu cầu cơ bản của con người, thường bao gồm thực phẩm, nước, vệ sinh, quần áo, nơi ở, chăm sóc sức khỏe và giáo dục.
Nghèo tương đối được định nghĩa theo ngữ cảnh là sự bất bình đẳng kinh tế tại địa điểm hoặc xã hội nơi con người sinh sống.
Sau cuộc cách mạng công nghiệp, sản xuất hàng loạt trong các nhà máy làm cho hàng hóa sản xuất ngày càng rẻ hơn và dễ tiếp cận hơn.
Điều quan trọng hơn là hiện đại hóa nông nghiệp, như phân bón, để cung cấp đủ năng suất để nuôi sống dân cư.
Việc cung cấp các nhu cầu cơ bản có thể bị hạn chế bởi các ràng buộc đối với các dịch vụ của chính phủ như tham nhũng, tránh thuế, nợ và các điều kiện cho vay và bởi sự suy giảm sức khỏe của các chuyên gia giáo dục và chăm sóc sức khỏe.
Các chiến lược tăng thu nhập để làm cho nhu cầu cơ bản trở nên hợp lý hơn thường bao gồm phúc lợi, tự do kinh tế và cung cấp dịch vụ tài chính.
Giảm nghèo là mục tiêu và vấn đề lớn đối với nhiều tổ chức quốc tế như Liên Hợp Quốc và Ngân hàng Thế giới.
Ngân hàng Thế giới ước tính 1,29 tỷ người đang sống trong tình trạng nghèo tuyệt đối trong năm 2008.
Trong số này, khoảng 400 triệu người nghèo đói tuyệt đối sống ở Ấn Độ và 173 triệu người ở Trung Quốc.
Xét về tỷ lệ dân số khu vực, châu Phi cận Sahara ở mức 47% có tỷ lệ nghèo tuyệt đối cao nhất trong năm 2008.
Từ năm 1990 đến 2010, khoảng 663 triệu người đã di chuyển trên mức nghèo tuyệt đối.
Tuy nhiên, nghèo đói cùng cực là một thách thức toàn cầu; nó được quan sát thấy ở tất cả các nơi trên thế giới, bao gồm cả các nền kinh tế phát triển.